Đang tải dữ liệu ...
Radio Nhân Sinh › Radio
Cập nhật: 13/08/2018 
Radio “Bên ô cửa thiền” – số 4: “Hè yêu thương”

- CHƯƠNG TRÌNH PHÁT SÓNG LÚC 19H30 TUẦN THỨ 2 VÀ THỨ 4 HÀNG THÁNG

- NGHE RADIO – NUÔI DƯỠNG TÂM HỒN

-  LINK YOUTUBE: https://www.youtube.com/watch?v=BM69PkfpG98&t=2126s

 

“Hè yêu thương, hè mang bao mong đợi

Hè trở về, hè nhắn gửi tin yêu”.

Khi những cơn mưa bất chợt kéo về hòa vào làn gió oi oi nóng ẩm, trên cao vòm lá dọc các con đường đã thấy hoa nở từng chùm từng chùm đỏ thắm. Xa xa vang vọng bên tai khúc nhạc rộn ràng của dàn đồng ca ve sầu. Những nụ cười tươi vui, những bước chân dường như bớt vội thế là một mùa hè yêu thương lại đến rồi đấy, nhẹ nhàng quá phải không? Hè về mang theo bao cảm xúc khó tả, hè hôm nay và hè của những ngày xưa. Mùa hè là mùa của sự chia ly, mùa của những chuyến đi , mùa tưởng nhớ và là mùa hoài niệm. Cái hay của mỗi mùa hè đó chính là mỗi mùa hè trôi qua là 1 mảnh ghép khác biệt và không bao giờ quay trở lại trong dòng chảy thời gian của chúng ta. Hè về bạn thường làm gì? Lang thang với chiếc balo và con xe mộc mạc dạo khắp các con đường, áo bà ba tay xắn gối ra đồng cùng cha mẹ hay đồng hành cùng chiếc áo lam và những chuyến đi ở các ngôi chùa tu tập. Ai cũng vậy, hè trở về như muốn buông xõa bao mệt nhọc trên vai, như muốn trút đi những lo âu phiền muộn, như tìm cho mình những khung trời mới, những điều thú vị mới cho hành trình sống của những ngày hạ xa. Vui lắm nhé, cứ mỗi độ hè về, những chuyến xe, những hành trình kết nối lại khởi động, từ khắp mọi miền quê, từ khắp phố thị người người hào hứng lên đường trở về với mái ngói đỏ, với ngôi già lam mà yên lòng tu tập, thư giãn, tận hưởng những giây phút nhẹ nhàng nơi tâm. Đến với Radio số hôm nay Nhân Sinh xin mời các bạn cùng trải lòng với chủ đề " Hè yêu thương" nhé, chắc chắn các bạn sẽ tìm được những niềm vui nho nhỏ từ chương trình và kính chúc các bạn có một mùa hè thật vui, thật an yên và ý nghĩa.

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”.

Nơi chúng ta từng đặt chân đến, nơi chúng ta từng đưa mắt ngắm nhìn, nơi chúng ta từng sống và trải nghiệm đều sẽ để lại trong ta những khoảnh khắc khó phai. Đặc biệt hơn nếu đó là những kỉ niệm tràn ngập niềm vui, hạnh phúc mỗi khi nỗi nhớ chợt ùa về, cảm xúc sẽ hiện lên sâu sắc và da diết trong ta chân thật hơn bao giờ hết. Câu chuyện tôi sắp kể ra đây là một mảnh kí ức tuyệt vời của một người bạn tên My My, bạn ấy kể về khoảng thời gian tươi đẹp mà mình trải nghiệm trong khóa tu dành cho sinh viên tại tu viện Bát Nhã - Lâm Đồng. Những dòng lưu bút, nhẹ chạm vào trái tim tôi vì nó chân thật. Mời các bạn cùng lắng nghe câu chuyện mang tên “Nhắm mắt lại, nhẹ bước trong hiện tại”.

Sài Gòn, những ngày mưa cuối tháng bảy phòng KTX chỉ còn lại mình tôi; bạn bè đã về quê hết rồi, hoặc nếu không cũng đã đi chơi đâu đó. Căn phòng bỗng nhiên trống vắng lạ thường. Ngoài trời đang mưa, mưa như thả những giọt buồn vào tâm trí đứa con xa nhà. Bao nhiêu cái thương cái nhớ cứ thế mà tìm về…. 

 Cơn mưa đem mình trở về Bát Nhã một chiều tháng bảy. Tầm này năm ngoái, tu viện đang đón tu sinh. Vẫn còn nghe đâu đây mùi mưa cao nguyên giữa cái tiết trời se lạnh, không gò bó, không gượng ép, mang hồn ta trở về nguyên vẹn và đủ đầy. Đôi lúc giữa Sài Gòn tấp nập, mình chỉ ước được vài phút giây trở về nơi đây, tịnh tâm nghe tiếng chuông chùa mỗi sáng. Lòng người cứ bị cuốn trôi theo dòng đời hối hả đi muôn phương, bay khắp hướng, mà có biết trước được, đích đến cuối cùng có là bình yên hay không?

Cũng đã được ba cái hè, mình về nơi Bát Nhã. Đi riết rồi bị ghiền, không gặp thì nhớ, mà vì nhớ nên cứ đi hoài, hên là vẫn được thầy nhận, chứ chưa có bị đuổi đi. Mà cũng đâu có gì to tát để mà ghiền cho cam. Mình cứ thì ghiền, cứ yêu, cứ thích, cứ nhớ từ những cái bé xíu, bé đến nỗi làm nên cả cái tên Khóa tu mùa hè mà mình yêu tới giờ.

Ở khóa tu, làm gì có những buổi sáng nướng chín giường, nướng khét lẹt, làm gì có những buổi sáng bỏ bữa vì đã sang trưa, làm gì có những ngày uể oải, ngáp ngắn thở dài. Khóa tu chỉ có những sớm mai, đạo tràng cùng tĩnh lặng trong tiếng chuông ngân vang và tiếng mưa rả rích, đem tâm về với thân trong giây phút thiền định. Khóa tu chỉ có những bữa sáng đủ đầy và chất lượng trong không khí im ắng khi mình biết nâng niu và trân trọng những gì mình được nhận, chỉ có những tiếng cười sảng khoái và những cái lắc lư theo giai điệu những bài dân vũ sôi động khởi đầu cho một ngày mới đầy năng lượng.

Ở khóa tu cũng không có những đêm thức trắng để lướt Facebook hay chat với bạn bè, làm gì có những đêm ăn nhậu say xỉn, những đêm lang thang cho quên đi mọi nỗi buồn đã chất chứa. Khóa tu là những ngày mình tạm xa thế giới ảo, tạm xa mọi vật dụng công nghệ để cảm nhận trọn vẹn cảm xúc của bản thân, là những đêm tâm sự cùng thầy cô quản chúng về mọi vấn đề của cuộc sống, kể cho nhau nghe những điều không vui, để từ đó, biết buông bỏ để tâm nhẹ nhàng, biết lắng nghe và cảm thông cho người khác, và quan trọng hơn, biết yêu thương và chăm chút cho bản thân và cảm nhận cuộc sống thật rõ nét và sinh động.

Có những lúc tôi tự hỏi mình, những việc mình đang làm có khiến mình hạnh phúc hay không? Những điều mình mong muốn có phải là điều mình thật sự cần hay không? Mà hỏi thì hỏi thế thôi, chưa có lúc nào tôi trả lời được câu hỏi đó! Trong một sáng sắp kết thúc khóa tu, tôi đem những băn khoăn, trăn trở trong lòng tâm sự với sư phụ. Một giây, hai giây, ba giây…một phút, hai phút, ba phút,…sư phụ vẫn chưa nói gì với tôi, chỉ nhè nhẹ thở, ánh mắt xa xăm nơi mặt trời mới nhú trên nhánh thông.

Sư phụ dẫn tôi đi dạo một vòng, và nói cho tôi nghe về chánh niệm. Vì sao tôi luôn không vui với những việc mình làm, vì sao tôi luôn cảm thấy bế tắc trên chính con đường mình đang lựa chọn và chuẩn bị bước tới?

-         Con có bao giờ cảm nhận rõ ràng mọi vật chuyển động xung quanh con, hay để ý tới cảm xúc của mỗi người con từng gặp trong đời?

-         Dạ, thưa sư phụ. Con,…con chỉ thường để ý đến lợi ích của con, và những gì con có được. Con không thích những ai làm ít hơn con, mà lại được nhiều lợi ích hơn con. Điều đó là thiếu công bằng.

-         Con hãy nhìn nhé, trong gian bếp của chùa, hằng ngày đều có rất đông những Phật tử đến làm công quả. Không có những giây phút thư giãn, thoải mái, không có những bữa cơm được mang đến tận nơi. Mỗi ngày đều bắt đầu từ khi trời còn tờ mờ sáng, cho đến khi đêm muộn, sau khi các con đã dùng xong cháo khuya. Nhưng họ vẫn quan tâm nhau, và san sẻ sự quan tâm đó đến các con. Bởi vì họ quan tâm lẫn nhau và quan tâm các con. Khi con đặt trọn vẹn tâm trí của con vào công việc, con sẽ nhìn thấy những điều bình thường con không thể thấy! con làm việc chỉ với ý nghĩ con sẽ được lợi gì, sẽ nhận gì, thì làm sao con có thể cảm nhận hết mọi điều…..sư phụ nghĩ con hãy dành khoảng thời gian ít ỏi trong mấy ngày còn lại để bước chậm lại một chút, con sẽ thấy rõ hơn….

 Tôi nghe lời sư phụ, bắt đầu bước chậm hơn, và…tôi nhìn thấy…

Bước một bước, tôi thấy mình trong căn nhà nhỏ, thấy bóng dáng mẹ cha cực khổ. Nhớ những đêm tôi ốm thức trắng, những ngày mưa nắng đón đưa tôi đi học. ai cũng có những kí ức tuổi thơ của riêng mình, nhưng nó sẽ trọn vẹn và đẹp đẽ hơn khi chúng ta có một nơi gọi là gia đình.

Bước một bước, tôi ngẫm nghĩ về những gì đã trải qua. Quá khứ đã không còn ở đó, mà chỉ còn những mảnh ghép nhạt nhòa. Tương lai vẫn còn rất xa. Chỉ có hiện tại là trọn vẹn. khi tôi hạnh phúc, là khi tôi sống đúng với hiện tại – khi mà tâm trọn vẹn cho khoảnh khắc gọi là món quà!

Bước một bước, tôi thấy những người xung quanh mình với những cảm xúc của riêng họ. là cậu bé nhỏ tuổi nhất khóa tu với nụ cười rạng rỡ, là anh bạn trong xóm đang trao đổi, chuyện trò cùng mọi người dưới gốc thông giữa chiều tháng bảy, là người chị vẫn yên lặng ngồi thiền với những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi.

Và tôi thấy tôi trong những cảm xúc khác nhau khi trông thấy họ. mỗi chúng ta đến với khóa tu với nhiều lí do khác nhau. Có thể là sau những trận đòn roi hay sự thiếu thốn tình cảm mẹ cha, nhưng với sự vô tư của trẻ con, chúng nhanh chóng quên đi khi đặt chân đến một môi trường mới, nơi chúng tạm quên đi những nỗi đau tinh thần và vật chất, nơi chúng được chữa lành những vết thương và học cách tha thứ. Đó còn có thể là mong muốn thay đổi bản thân sau những ngày trầm cảm, muốn trò chuyện nhiều hơn, có thêm nhiều bạn, nơi mọi người chịu lắng nghe và cảm thông cho nhau, để biết mở lòng mình đón nhận những điều tốt đẹp. Đó cũng có thể là nỗi mất mát lớn lao khi mất đi những người mình yêu thương, hay công việc không thuận lợi, hay hôn nhân không hạnh phúc, hay chỉ là khi biết tin thời gian của mình đã không còn nhiều nữa. và đó còn là khi muốn thả hồn mình tạm xa những bộn bề cuộc sống mà vẽ lại trong kí ức những gì đã trải qua, những điều đang cảm nhận để chữa lành những vết thương sâu trong tim.

Chúng tôi gặp nhau ở đây đều do duyên. Ai cũng mong muốn tìm kiếm cho mình những khoảnh khắc bình yên trong cuộc sống. Chúng ta cứ chạy, cứ tìm, và cứ kiếm. Có mấy ai chịu bước từng bước để cảm nhận? Cho nên đến một ngày, chúng ta nhận ra, khi có mọi thứ chúng ta cần, hóa ra chúng ta lại chẳng có gì cả, nếu cả một quá trình ấy không lúc nào ta cảm nhận được hạnh phúc.

Khóa tu không phải nơi để về, nhưng nếu bạn cần một nơi để tĩnh tâm, để nhìn lại, hay đơn giản là tìm kiếm niềm vui, bạn đừng ngại ngần. Ai trong chúng ta cũng cần một trạm dừng chân trên con đường mình đang đi, để suy ngẫm về những khó khăn đã trải qua, những bài học sau những lần vấp ngã, suy nghĩ về hiện tại, về sự hiện diện vẹn toàn của thân và tâm trong giây phút bình an. Và, suy nghĩ về những gì sắp tới, liệu mình có đang đi đúng đường hay không? Và liệu mình có nên bước tiếp? và quan trọng nhất, điều đó có mang lại cho mình niềm hạnh phúc hay không? Nếu bạn chưa trả lời được những câu hỏi đó, hãy bước chậm lại một bước, rồi bạn sẽ thấy rõ hơn….

Nhân Sinh chân thành cảm ơn sự lắng nghe từ các bạn thính giả gần xa. Rất mong nhận được sự chia sẻ, đóng góp cũng như tâm tình từ các bạn. Ngoài ra, các bạn có thể gửi quà tặng âm nhạc để trao tặng lời yêu thương đến những người xung quanh . Đừng ngần ngại mà hãy nhấn vào link https://goo.gl/forms/jnAnWrlEWSssylvl2 để gửi những điều ý nghĩa về chương trình nhé! Bên cạnh đó, bạn có thể truy cập vào Website CLB Nhân Sinh www.nhansinhclub.com để tham khảo về nội dung Radio số này sau khi chương trình kết thúc.

Chương trình được phát sóng tại:

1. Official fanpage CLB Nhân Sinh https://www.facebook.com/CLBNhanSinh/]

2. Official Website CLB Nhân Sinh [ www.nhansinhclub.com ]

3. Youtube: từ khóa Radio Bên Ô Cửa Thiền [ https://goo.gl/XGPeMd ]

Thương chúc các bạn thính giả có khoảng thời gian Radio ý nghĩa. Hẹn gặp lại các bạn trong Radio “Bên ô cửa thiền” số thứ 5 nhé!

TEAM RADIO NHÂN SINH

 


Điện thoại:
 Đề nghị gõ tiếng Việt có dấu
Nhập mã xác nhận:  
Tôi đồng ý gửi thông tin này đến ban quản trị website.

CÁC BÀI VIẾT KHÁC :
CÁC BÀI VIẾT KHÁC :